Vườn yêu

Có những ý tưởng xuất phát từ chính cuộc sống hay  từ sự trăn trở của mỗi cá nhân nhưng cũng có những ‎ ý tưởng chỉ chợt lóe  lên khi xem một bộ phim. Và “Vườn Yêu “ chính là thành quả đó. Đây chỉ là một món ăn đơn giản đậu hũ trộn thịt nhưng chỉ với một chút sáng tạo món ăn này trở nên cực kỳ lãng mạn và bắt mắt. Còn ai bảo đậu hũ là món ăn đơn điệu nữa không nào? Tui thích những món đơn giản nhưng lại không đơn giản như thế này đấy.

+ Nguyên liệu:

- 2 miếng đậu hũ trắng, 100g-150g thịt nạc, cà rốt 1 củ, hành lá, bơ, dầu hào, gia vị, khuôn hình trái tim

+ Thực hiện:

- Cà rốt xắt hạt lựu + hành lá xắt nhuyễn + dầu hào + 1 ít bơ thực vật -> xào cho chín đều

- Thịt nạc băm nhuyễn trộn với đậu hũ đã bóp nát, nêm nếm gia vị-> trộn đều. Lấy hỗn hợp này ém vào khuôn hình trái tim để tạo hình-> bỏ vào trong chảo chiên

Kinh nghiệm: không nên tạo hình tim dày và to quá

Sữa ôm

          +           

Mỗi lần mưa là lại nhớ tới Đà Lạt. Đẹp quá! Đà Lạt với một miền ký ‎ức tuổi thơ không thể xóa nhòa trong tôi. Không khoảnh khắc nào có thể thay thế được. Dù bây giờ tôi có quay lại nơi ấy thì cảm giác đẹp đó đã không còn.

Tôi ngửi thấy mùi cây cỏ. Tôi chạm vào cái không gian, khung cảnh ấy trong trí nhớ.  Một khách sạn tuyệt vời nhất mà tôi từng được biết. Không sang trọng, bắt mắt nhưng cái khách sạn lọt thỏm trong thiên nhiên ấy lại thú vị biết bao! Bên phải là thung lũng đầy hoa nhưng rất nguy hiểm. Bên trái là  rừng cây, mà đi vòng qua đó bọn trẻ chúng tôi có thể tới được Vinh. Để đi ra được cổng khách sạn, phải đi qua một con đường dài đầy thông và một bãi cỏ xanh mướt. Chiều chiều cả đám rủ nhau ra bãi cỏ chơi. Bọn con trai thì đá banh. Bọn con gái thì đi dạo, hái hoa, ngắm cảnh. Có bữa cả bọn rủ nhau đi hái trái hồng, gặp ngay một bầy sâu đen ngòm, bò lúc nhúc trên cây làm lũ nhóc chúng tôi la ó, chạy tán loạn. Buổi tối thì khỏi phải nói, không đứa nào dám ra cổng khách sạn một mình. Xung quanh chỉ toàn là một màu đen với tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Rồi những câu chuyện ma được phát tán cho thêm phần rùng rợn. Mưa phùn lất phất. Lạnh tê tái.

Trong cái khung cảnh tưởng chừng như bị “bó chân” ấy, thì những vị cứu tinh đã xuất hiện…Không có “Superman” hay “ Spiderman “ nào tuyệt vời như họ. Họ là ánh sáng trong mắt bọn tôi vào những tối như thế. Họ lững thững phá tan màn đêm, từ từ tiến về khách sạn. Có bữa là anh bán khô mực nướng. Có bữa là chị bán “sữa ôm”. Khói bốc lên nghi ngút làm ấm lòng các chiến sĩ nhí chúng tôi. Ngon gì mà ngon phải biết. Nếu mà dùng những món đó ở một nơi đầy khói bụi trong một ngày nắng nóng như ở Sài Gòn chắc là không nhớ đến như vậy. Khung cảnh và không khí đặc trưng nơi đây đã làm tăng khẩu vị cho những món ăn hết sức bình dân. Phải chăng đây là một trong những cái đẹp khiến tôi không thể quên khoảnh khắc tuổi thơ ấy ở  Đà Lạt?

Sau này khi Hội Sân Khấu không còn thịnh vượng, không còn suất du lịch hè miễn phí cho gia đình thì tôi không còn dịp quay lại khách sạn đó. Mà nghe đâu khách sạn này đã bị phá bỏ để làm nơi kiểm lâm gì đấy. Không còn “khô mực nướng” và đặt biệt là cái món “sữa ôm” ở nơi ấy nữa. Thật là đáng tiếc! Tham thực chi rồi lại cực thân. Rồi lại nhớ, lại tiếc! Ôiz…!

 

P/S: “Sữa ôm” là sữa đậu nành nóng đó. Đừng hiểu lầm! Ở Đà Lạt, trời lạnh nên tay cũng thường hay lạnh. Vì thế khi uống sữa đậu nành nóng, người ta thường thích áp hai lòng bàn tay vào ly để làm ấm. Vì thế mới gọi là “sữa ôm”. Đã tới Đà Lạt thì đừng bỏ qua món “sữa ôm” này nhá!

Ẩm thực Campuchia

Ẩm thực Campuchia không hợp khẩu vị của tôi lắm mà cũng không phải gọi là dở. Chỉ là mình ăn nước mắm kho quẹt ở Việt Nam quen rồi, ăn vị hơi khác khác một tí thì không cảm lắm mà thôi. Nếu ăn thử để trải nghiệm thì hay nhưng ăn đường dài thì xin ngã mũ chào thua.

Món đầu tiên có lẽ phải kể đến là món Chha Mreah Prov ăn tại một nhà hàng nhỏ ở Angkor. Chỉ là món thịt gà xào thông thường mà có vị rất lạ. Đây là lần đầu tiên tôi nếm được vị này. Hóa ra cái vị lạ đó xuất phát từ một loại lá mà họ xào chung với thịt gà. Lá đó gọi là Mreah Prov. Có vẻ giống rau kinh giới  bên mình nhưng tôi cũng không chắc cho lắm.

(Chha Mreah Prov)

Kế tiếp là món Sour Soup. Thành phần của món này cũng đa dạng bao gồm ớt xanh, ớt đỏ, thơm, cà chua, cá, hành tây, húng, chanh….Hơi giống canh chua Việt Nam nhưng súp này lại không phải là nước trong mà có nước màu trắng sữa pha chút vàng cam, có lẽ là do màu ớt và nước cốt dừa. Ăn thì cũng tạm được, vừa miệng nhưng thiếu yếu tố kích thích thèm ăn, được ăn và muốn ăn một lần nữa.

(Sour Soup)

Món mà tôi tâm đắt nhất phải kể đến món Amok Fish đặc trưng của người Campuchia được ăn ở tiệc buffet tại quán Kulen. Ai đến Cam mà không ăn Amok thì thật đáng tiếc. Cũng may nhờ  anh hướng dẫn viên địa phương nhiệt tình quảng cáo nên tui mới biết được món này đó chứ. Mới đầu cứ tưởng đây là loại cá tên là Amok nhưng không phải. Vì món này có thể chế biến được với thịt gà. Vị cũng khá ngon nhưng khó diễn tả nó như thế nào. Hình như trong đó người ta có bỏ vào nước cốt dừa, nghệ, ớt bột, gừng, tỏi, phi lê cá…Món này đáng phải thử nè.

(Amok Fish)

Ngoài ra còn có món Majou Kreaung được nấu với thịt bò, xã, nghệ, me, rau muống tương đối lạ miệng . Có một món mà tôi không chấm điểm là món Cà ri Khmer vì trong đó có cái vị giống như muối tôm Tây Ninh vậy. Ăn kỳ kỳ làm sao đấy. Tốt nhất nếu có gọi món này ăn thì cần nhiều người ăn phụ chung cho biết mùi nếu không sẽ ăn không hết đâu.

(Majou Kreaung)

 

(Khmer Curry)

Nhìn chung thì thức ăn Campuchia nêm nếm độ mặn ngọt khá giống Việt Nam, không phải nhàn nhạt như thức ăn Tây, quá dầu mỡ như thức ăn Tàu. Tuy nhiên, họ sử dụng khá nhiều nước cốt dừa, nghệ, ớt bột nên chỉ tạo ấn tượng ở muỗng đầu tiên thôi. Dễ làm giảm khẩu vị của người ăn lắm. Nhưng cũng đừng quá lo lắng vì có rất nhiều món ngon khác cho bạn chọn. Chỉ là những món tôi muốn thử lại khá truyền thống của người Cam nên không được‘tròn vị’ theo sở thích của tôi.

P/S : Ai can đảm thì cũng nên thử thêm món côn trùng rang ở đây như dế, cào cào…nhưng tôi không bảo đảm an toàn vệ sinh thực phẩm à nghen.

Angkor Thom kỳ quái

Đến Angkor vào một ngày khá nóng nhưng dòng du khách thì cứ tấp nập ra vào. Có lẽ vì vẻ đẹp của nó? Mà không, nên dùng từ “mê hoặc” thì chính xác hơn.Vì đẹp thì chưa chắc làm say lòng người nhưng một khi đã bị mê rồi thì có thể gọi là ma lực cám dỗ. Không ngờ mấy ngôi đền đen thui, những đống gạch đổ nát, hoang tàn lại có sức hút đến như vậy.

Ai mà không ngỡ ngàng khi đến đền Bayon – nằm ở trung tâm quần thể Angkor Thom với 54 tháp lớn nhỏ, trên mỗi tháp đều khắc khuôn mặt của các vị thần? Cấu trúc của Bayon gồm ba tầng mà cả ba tầng đều đổ nát nhiều, gạch đá nằm ngổn ngang khắp nơi. Hình ảnh nổi bật nhất của Bayon vẫn là những ngọn tháp cao vút ở trung tâm bằng đá tảng, chạm khắc thành  4 khuôn mặt nhìn bốn hướng Cái làm tôi ấn tượng nhất trong ngôi đền này chính là nét mặt và nụ cười bí hiểm của các vị thần được khắc họa. Anh hướng dẫn viên bảo đó là nụ cười thanh thản, an bình. Quái lạ là  thật tình  tôi không cảm nhận được sự phúc hậu, nhân từ trong đó nhưng thay vào đó là cảm giác “liêu trai”, rợn cả người. Không tin thì bạn cứ đến đây thử rồi sẽ biết cảm giác đó như thế nào?

Chưa kịp hoàng hồn về những vị thần tại đền Bayon, tôi lại há hốc mồm khi chiêm ngưỡng sự tàn phá kỳ dị tại đền Ta Prhom - đền tưởng niệm mẫu thân của nhà vua. Đền bị rừng già bao phủ và gần như bị các cây Tung nuốt trọn. Nhờ cây Tung và cây Knia mà đền giữ lại được những bức tường thành nhưng có khi nó phá hủy tất cả trên đường đi của nó. Chỉ có những tháp thờ bên trong không bị cây phá nát, chứ bên ngoài tường thành, hầu như cây phá nát hết. Nhìn hình thù quái dị của cây như thế nhưng đừng tưởng lầm cây mọc từ dưới lên rồi quấn lấy đền. Thật ra, cây mọc từ trên đền xuống do chim choc nhả hột cây rừng xuống đền, gặp điều kiện thuận lợi cây thả bộ rễ xuống, men theo đền rồi xuống đất. Cây ở đây đã quái mà người ngắm cây ở đây còn quái hơn. Tôi chú ‎ ý đến một anh du khách Tây với cái đầu xù thắt bím dài thả xuống như mấy cái rễ cây Knia. Anh ta đặt một cái mấy chụp hình trước cây Knia với ánh mắt đăm chiêu, dại dại. Anh ta hết nằm rồi lại ngồi chụp cây, rồi bất động, rồi lại nhìn cây, rồi lại suy nghĩ, rồi lại chụp cây… Cứ như thế, tôi đoán chừng anh ta có thể ngồi đó thêm vài giờ nữa. Có khi mọc rễ ở đó luôn không chừng.

Nếu đã tới Ta Prhom mà không tìm đến đền “vỗ ngực”  – nghe âm thanh vọng lại khi vỗ vào ngực mình thì quả là một thiếu sót. Có rất nhiều ngôi đền nhỏ với cấu trúc tương tự như đền này nhưng không hiểu sao chỉ có đền này mới có hiệu ứng đó. Điều đặc biệt là dù tôi có la lớn hay dùng tay đánh mạnh vào vào đầu, vào chân hay vào mặt thì cũng không có âm vọng lại ngoại trừ đánh vào ngực. Ra khỏi được cái đền này mà ngực ai không đau thì không ăn tiền. Tự nhiên ai cũng thích tự đánh vào ngực mình chơi vậy à. Lạ vậy đó!

Cả buổi sáng chỉ lần quần trong khu Angkor Thom mà vẫn chưa đi hết. Đã mệt. Đã đói. Đã khát. Nhưng vẫn còn say…

(còn tiếp)

Powered by WordPress | Designed by: Best SUV | Thanks to Toyota SUV, Ford SUV and Best Truck