Vùng cao nguyên Đắk Lắk tôi đến, mưa tầm tã, xối xã làm nghiêng ngã cả con đường. Đúng như tên gọi của nó – theo tiếng M’Nông: Đăk có nghĩa là nước. Có lẽ vì thế nơi đây đã làm tôi phải khốn đốn bởi nước. Vùng đất đỏ trở nên lầy lội, nhếch nhác, bải hoải trong mắt tôi. Nhan nhản những vườn cây cao su bạt ngàn, thẳng tắp nhưng âm u, hun hút, rờn rợn. Không còn màu xanh, màu đỏ tươi đẹp, sự hăm hở phấn khích lúc bắt đầu mà chỉ còn lại một màu xám khiến tôi bối rối về chuyến đi.
May thay, hôm sau trời nắng đẹp. Tôi có dịp vui đùa cùng những chú voi dễ mến ở Bản Đôn, lại được nhún nhảy thử cảm giác mạnh trên những chiếc cầu treo gỗ bắt ngang qua dòng sông Sêrêpok đục ngầu được thôn tính bởi một hệ thống cây chằng chịt chí chít những nhánh cây và dây leo. Cảnh vật cũng có vẻ hay hay nhưng không đặc biệt gì mấy, cho đến khi tôi bắt gặp một hiện tượng lạ. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy có lẽ tôi không biết Đắk Lắk lại đẹp liêu trai đến nhường ấy. Dọc hai bên đường cơ ngơi nào là bướm trắng. Bướm say sưa la đà trên những bông hoa dại nho nhỏ xinh xinh bên đường. Bướm dập dìu vui đùa liếc mắt đưa tình cùng nhau. Bướm đổ xô tung tăng bay cả ra đường làm náo động lòng người. Chưa khi nào tôi lại thấy nhiều bướm đến như vậy. Hoạ chăng chỉ được thấy trên phim trong những cảnh liêu trai chí dị.
Mê quá! Khoảnh khắc ấy. Bươm bướm bay. Bươm bướm bay. Lòng người bay. Tâm hồn tôi bay. Có phải chăng tôi đã lạc vào thế giới liêu trai chí dị mơ mơ thật thật? Đắk Lắk –vùng đất cao nguyên ấy- thật biết làm người ta bối rối. Hết buồn rồi vui, hết tỉnh lại đến say, từ chán đến phát yêu. Đừng qua đi! Hãy đứng yên đấy khoảnh khắc ơi!