“Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi,
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.”
Hôm nay, mình đi sở thú. Đi ngang qua chuồng cọp, sư tử, chợt nhớ bài thơ “Nhớ rừng” của Thế Lữ “Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt”. Không cần phân tích nghĩa bóng bẩy của nhà thơ về sự bất lực, bế tắc, bất bình với hiện tại, xót xa với cái hôm nay. Chỉ nhìn hiện thực thôi mà mình cũng thấy căm hờn dùm, con nào con nấy cũng ốm nhom, gầy trơ xương thấy mà tội. Chuồng thì bé tí, đi 2 bước là hết đường đi. Cả đất nước Việt Nam, chưa có cái “thảo cầm viên” nào cho ra hồn cả.
“Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.”
Nhìn thú, mà nghĩ đến con người. Cuộc đời của cả hai thăng, trầm, sinh, lão, bệnh, tử cũng chẳng khác gì mấy. Ai trong cuộc đời rồi một ngày nào đó, cũng chỉ có thể nhìn về quá khứ hoài niệm, mơ mộng, bất lực với hiện tại. Quy luật của tạo hóa là bất biến, không thể thay đổi được. Dù có buồn, có vui thì cũng phải chấp nhận. Tương lai chắc chắc sẽ có những nguy hiểm, thất bại, bệnh tật, chết chóc đang rình rập, ta không thể lựa chọn. Nhưng việc “sợ” hay là “không sợ” chính là một lựa chọn. Ta sẽ lựa chọn con đường nào đây???
******************
P/S: Trước hết, cứ vui với hiện tại. Tận hưởng khoảnh khắc “người đẹp và thú vật” này nhé!