Vất vả lùng sục bao nhiêu tháng Huy mới thuê được ngôi nhà nhỏ xinh xắn trên Đà Lạt với giá phải chăng để làm nơi yên tĩnh viết tiểu thuyết . May thay chủ nhà chuyển xuống Sài Gòn sinh sống do công việc kinh doanh nên anh mới chớp được cơ hội ngàn vàng như vậy. Sài Gòn đầy khói bụi, ồn ào, hỗn loạn. Vợ thì suốt ngày càu nhàu, léo nhéo cơm áo gạo tiền con cái làm anh không còn ý tưởng đâu mà nặn ra chữ. Cực chẳng đã anh phải trốn chạy lên núi một thời gian tránh lũ.
Sáng nay, anh phải gặp vợ chồng bà Thắm- chủ ngôi nhà để ký hợp đồng thuê nhà. Vợ chồng già đã gần 60 tuổi mà vẫn còn ôm eo ết thật tình tứ, hạnh phúc hết sức. Tướng tá ông Trực – chồng bà Thắm phảng phất dáng vẻ phong trần thời trai trẻ nhưng tính tình có một chút gì đó gia trưởng. Hầu như mọi quyết định đều do ông Trực làm chủ. Bà Thắm không can thiệp gì về vấn đề hợp đồng. Bà trông phúc hậu, điềm đạm, thương yêu chồng. Lâu lâu bà nhìn chồng trìu mến, rồi cười cười nói nói một vài câu chuyện vui. Bất giác chạnh lòng khi nghĩ về ‘con vợ’ ở nhà. Mới lấy nhau được 6 năm- có 1 mặt con mà anh giống như ở trong tù cả mấy thế kỷ. Vợ gì mà đớp chát với chồng từng tiếng một, tính tình thì thẳng như ruột ngựa, không biết ngọt ngào, chiều chuộng chồng. Cái số anh đúng là số mắc nợ vợ. Thời còn độc thân, đẹp trai, tài hoa biết bao cô gái xinh đẹp, hiền dịu giăng bẫy thế mà anh lại mắc bẫy vào ‘con vợ’ đai đen karate. Nhiều lúc tỷ ấy ngủ mơ gì không biết mà thẳng chân đạp anh xuống giường sưng cả đầu, ê ẩm người mấy ngày liền. Chắc anh không thể sống thọ đến 60 tuổi huống hồ mơ về một viễn cảnh ôm eo ết vợ với cái tuổi mà ‘súng chỉ toàn đạn lép’.
Thoả thuận đã xong. Đến hẹn, anh bước vào ngôi nhà hạnh phúc của vợ chồng bà Thắm lòng đầy hân hoan. Chỉ nhìn sơ qua, anh cảm nhận được ngay sự tỉ mỉ, vun vén của bà Thắm trong từng ngóc ngách của ngôi nhà cho đến từng nhánh cây ngọn cỏ trước sân. Hoa hồng đỏ rực kiêu sa khoe sắc khắp vườn. Chính anh cũng không ngờ bà Thắm lại thích hoa hồng đỏ. Nó trông có vẻ mạnh mẽ, máu lửa so với vẻ ngoài điềm đạm, thanh nhã của bà.
- ‘Phụ nữ phải như thế’ – Anh thầm nghĩ
Hành lý của anh cũng không có gì nhiều. Dọn dẹp nhà cửa lại một tí là có thể vào ở thoải mái. Một tuần trôi qua với sự tự do thăng hoa cùng cảm xúc trong cuốn tiểu thuyết mà anh dự định đặt tựa đề là ‘Đổi vợ’. Anh tự hào là người tiên phong nói lên cái khát khao cháy bỏng của người đàn ông một cách công khai, đầy tính nghệ thuật. Câu văn cứ tuôn ra như sóng trào liên tục và dồn dập. Anh chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ khi ly café đã cạn. 2 giờ đêm. Không có gì là lạ đối với một nhà văn như anh. Càng về đêm tĩnh mịch , ý tưởng càng lai láng. Anh vươn vai, đứng dậy đi vòng vòng quanh nhà cho giãn gân giãn cốt sẵn tiện pha luôn một ly café mới. Vào đến bếp mới sực nhớ ra café đã hết. Sáng nay đáng lý ra phải vào chợ mua sắm thêm một ít đồ dự phòng nhưng do mãi miết vùi đầu vào máy tính mà anh quên tất cả mọi thứ. Rồi như phản ứng tự nhiên, anh bắt đầu lục lọi nhà bếp xem thử bà Thắm có còn sót lại gói café nào trong tủ hay không. Tìm mãi mà chẳng thấy café cà pháo gì cả. Định bỏ cuộc thì anh thoáng thấy trong sát góc tủ có một gói gì đó. Vốn sẵn tính tò mò, anh cố hết sức thò tay vào bên trong , lôi ra cho bằng được cái thứ khiêu khích ấy. Hoá ra là một quyển sổ tay. Bìa sổ đã sờn, bạc màu, được bọc cẩn thận trong một bao ny long.
- ‘Sổ sách gì mà lại cất trong nhà bếp’ – anh buộc miệng thốt ra tiếng
Lấy tay phủi bụi bên ngoài bìa sách, rồi anh từ tốn lật vào trang trong. Dòng chữ tròn trịa ngay ngắn hiện lên trước mắt anh ’Nhật ký xây dựng gia đình hạnh phúc’ . Anh chắc mẩm đây là quyển sổ của bà Thắm. Chữ đẹp như dáng vẻ và tính tình con người bà.
- ‘Phụ nữ phải như thế’ – anh thầm khen bà Thắm
Những trang đầu trôi qua với cuộc sống sinh hoạt gia đình bình thường. Bà sung sướng ra sao khi những ngày đầu cưới ông Trực. Rồi niềm hạnh phúc khi những đứa con ra đời. Định bụng không đọc tiếp vì chả thấy gì hứng thú nhưng trang bên cạnh có vài dòng chữ viết bằng mực đỏ làm anh phải chú ý.
* Ngày……tháng…….năm
Hôm qua anh ấy đã tát mình một bạt tay chỉ vì mình khuyên nhủ ảnh việc ăn nhậu thâu đêm. Lần đầu tiên mình thấy căm ghét con người ấy đến như vậy. Giọt nước tràn ly. Mình đã quá mệt mỏi, chán nản khi phải chịu đựng cảnh chồng ăn chơi, lại còn gia trưởng. Lời ngon, tiếng ngọt đã nói. Phận làm vợ công dung ngôn hạnh mình cũng đã tròn. Thế thì đừng có trách Thắm đây trả thù. Gây gỗ, ha hét ư? Quá bình thường. Ly dị ư? Hèn lắm. Mình phải cho con người ấy hưởng thụ sự trả thù cay nghiệt nhất mà vẫn vui vẻ sống bên mình. Hãy chờ đấy, Trực!
* Ngày…..tháng….năm
Hôm nay, toilet dơ quá. Nhớ lại cái tát hôm nọ, mình quơ tay lấy cái bàn chải đánh răng của người ấy chà lấy chà để vào bồn cầu. Thật hả dạ trong lòng! Tâm trạng tự nhiên vui vẻ hẳn.
* Ngày….tháng….năm
Toilet lại dơ. Mừng quá đi….
* Ngày….tháng….năm
Con nhỏ ấy gọi điện thoại thách thức trong khi mình đang nấu cơm. Vô liêm sĩ không ai bằng! Cơn thịnh nộ nỗi lên. Mình đã nhổ nước miếng vào tô canh gà ác tiềm thuốc bắc mà mình chuẩn bị riêng cho Trực. Đàn ông mà như thế thì chỉ đáng ăn những thứ như thế mà thôi. Mát cả ruột.
* Ngày….tháng….năm
Đây không phải lần đầu tiên, Trực lừa dối mình. Mình biết tất cả, đau đớn như xé nát tâm can. Mình đã dằn lòng, vẫn chiều chuộng. Hi vọng người ấy sẽ quay về với mái ấm gia đình. Nhưng người ấy lại thách thức nỗi hận thù trong con người mình. Hãy đợi đấy, Trực!
* Ngày ….tháng….năm
Chủ nhật tuyệt vời. Bầu trời thật là đẹp. Mình đã điều tra ra Trực và con nhỏ đó sẽ đến thung lũng tình yêu hú hí. Con cái đã lớn thế mà không biết nhục. Đã vậy thì mình cho nhục luôn. Mình đã cố sắp xếp cho 2 đứa con thấy được cảnh ba nó đang tò tí với bồ nhí. Chúng đã lớn nên cần biết những gì phải biết. Mình thì vẫn tỏ ra không biết gì, vẫn yêu thương, chiều chuộng chồng hết mực. Nhưng mình rất hả dạ khi thấy vẻ cáu gắt, giận dữ thậm chí cả khinh thường khi Na và Nu nhìn ba chúng. Còn con người ấy thì sượng sùng, mất mặt với con cái. Trực à! Đừng tưởng gây ra tội lỗi rồi có thể phủi tay. Tôi đau một thì anh phải đau mười.
………..
Đọc tới đó Huy đã thấy nóng rang cả người bất chấp cái lạnh về đêm của Đà Lạt. Không ngờ bà Thắm trông dịu dàng, phúc hậu thế mà tuyệt chiêu còn lợi hại hơn cả công phu của vợ anh. Đúng là phụ nữ không thể làm mích lòng được. Tự nhiên anh thấy nhớ vợ mình. Anh nhớ những lúc vợ anh càu nhàu, gào thét; nhớ cước song phi làm anh bầm dập. Cô ấy chưa bao giờ cố giả vờ làm bất kỳ điều gì. Anh yêu cô ấy là vì thế: tự nhiên, đơn giản, thẳng thắn và tốt bụng. Anh sẽ không đặt tên cho cuốn tiểu thuyết là ‘Đổi vợ’. Vợ nhà vẫn hơn vợ người. Nhất định là như thế. Và từ đây về sau chắc chắn ngoài cây bút luôn song hành cùng anh thì sẽ có thêm cái bàn chải đánh răng.
Happy Egg