Đổi vợ

Vất vả lùng sục bao nhiêu tháng Huy mới thuê được ngôi nhà nhỏ xinh xắn trên Đà Lạt với giá phải chăng để làm nơi yên tĩnh viết tiểu thuyết . May thay chủ nhà chuyển xuống Sài Gòn sinh sống do công việc kinh doanh nên anh mới chớp được cơ hội ngàn vàng như vậy.  Sài Gòn đầy khói bụi, ồn ào, hỗn loạn. Vợ  thì suốt ngày càu nhàu, léo nhéo cơm áo gạo tiền con cái  làm anh không còn ý tưởng đâu mà nặn ra chữ. Cực chẳng đã anh phải trốn chạy lên núi một thời gian tránh lũ.

Sáng nay, anh phải gặp vợ chồng bà Thắm- chủ ngôi nhà để ký hợp đồng thuê nhà. Vợ chồng già đã gần   60 tuổi mà vẫn còn ôm eo ết thật tình tứ, hạnh phúc hết sức. Tướng tá ông Trực – chồng bà Thắm phảng phất dáng vẻ  phong trần thời trai trẻ nhưng tính tình có một chút gì đó gia trưởng.  Hầu như mọi quyết định đều do ông Trực làm chủ. Bà Thắm không can thiệp gì về vấn đề hợp đồng. Bà trông phúc hậu, điềm đạm, thương yêu chồng. Lâu lâu bà nhìn chồng trìu mến, rồi cười cười nói nói một vài câu chuyện vui. Bất giác chạnh lòng khi nghĩ về ‘con vợ’ ở nhà. Mới lấy nhau được  6 năm- có 1 mặt con mà anh giống như ở trong tù cả mấy thế kỷ. Vợ gì mà đớp chát với chồng từng tiếng một, tính tình thì thẳng như ruột ngựa, không biết ngọt ngào, chiều chuộng chồng. Cái số anh đúng là số mắc nợ vợ. Thời còn độc thân, đẹp trai, tài hoa biết bao cô gái xinh đẹp, hiền dịu giăng bẫy thế mà anh lại mắc bẫy vào ‘con vợ’ đai đen karate. Nhiều lúc tỷ ấy ngủ mơ gì không biết mà thẳng chân đạp anh xuống giường sưng cả đầu, ê ẩm người mấy ngày liền. Chắc anh không thể sống thọ đến 60 tuổi huống hồ mơ về một viễn cảnh  ôm eo ết vợ với cái tuổi mà ‘súng chỉ toàn đạn lép’.

Thoả thuận đã xong. Đến hẹn, anh bước vào ngôi nhà hạnh phúc của vợ chồng bà Thắm lòng đầy hân hoan. Chỉ nhìn sơ qua, anh cảm nhận được ngay sự tỉ mỉ, vun vén của bà Thắm trong từng ngóc ngách của ngôi nhà cho đến  từng nhánh cây ngọn cỏ trước sân. Hoa hồng đỏ rực kiêu sa khoe sắc khắp vườn.   Chính anh cũng không ngờ bà Thắm lại thích hoa hồng đỏ. Nó trông có vẻ mạnh mẽ, máu lửa so với vẻ ngoài điềm đạm, thanh nhã của bà.

-          ‘Phụ nữ phải như thế’ – Anh thầm nghĩ

Hành lý của anh cũng không có gì nhiều. Dọn dẹp nhà cửa lại một tí là có thể vào ở thoải mái. Một tuần trôi qua với sự tự do thăng hoa cùng cảm xúc  trong cuốn tiểu thuyết mà anh dự định đặt tựa đề là ‘Đổi vợ’. Anh tự hào là người tiên phong nói lên cái khát khao cháy bỏng của người đàn ông một cách công khai, đầy tính nghệ thuật. Câu văn cứ tuôn ra như sóng trào liên tục và dồn dập.  Anh chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ khi ly café đã cạn. 2 giờ đêm. Không có gì là lạ đối với một nhà văn như anh. Càng về đêm tĩnh mịch , ý tưởng càng lai láng.  Anh vươn vai, đứng dậy đi vòng vòng quanh nhà cho giãn gân giãn cốt sẵn tiện pha luôn một ly café mới.  Vào đến bếp mới sực nhớ ra café đã hết.  Sáng nay đáng lý ra phải vào chợ mua sắm thêm một ít đồ dự phòng nhưng do mãi miết vùi đầu vào máy tính mà anh quên tất cả mọi thứ. Rồi như phản ứng tự nhiên, anh bắt đầu lục lọi nhà bếp xem thử bà Thắm có còn sót lại gói café nào trong tủ hay không. Tìm mãi mà chẳng thấy café  cà pháo  gì cả. Định bỏ cuộc thì anh thoáng thấy trong sát góc tủ có một gói gì đó. Vốn sẵn tính tò mò,  anh cố hết sức thò tay vào bên trong , lôi ra cho bằng được cái thứ khiêu khích ấy. Hoá ra là một quyển sổ tay. Bìa sổ đã sờn, bạc màu, được bọc cẩn thận trong một bao ny long.

-          ‘Sổ sách gì mà lại cất trong nhà bếp’ – anh buộc miệng thốt ra tiếng

Lấy tay phủi bụi bên ngoài bìa sách, rồi anh từ tốn lật vào trang trong. Dòng chữ tròn trịa ngay ngắn hiện lên trước mắt anh ’Nhật ký xây dựng gia đình hạnh phúc’ . Anh chắc mẩm đây là quyển sổ của bà Thắm. Chữ đẹp như dáng vẻ và tính tình con người bà.

-          ‘Phụ nữ phải như thế’ – anh thầm khen bà Thắm

Những trang đầu trôi qua với cuộc sống sinh hoạt gia đình bình thường. Bà sung sướng  ra sao khi những ngày đầu cưới ông Trực. Rồi niềm hạnh phúc khi những đứa con ra đời. Định bụng không đọc tiếp vì chả thấy gì hứng thú nhưng trang bên cạnh có vài dòng chữ viết bằng mực đỏ làm anh phải chú ý.

* Ngày……tháng…….năm

Hôm qua anh ấy đã tát mình một bạt tay chỉ vì mình khuyên nhủ ảnh việc ăn nhậu thâu đêm. Lần đầu tiên mình thấy căm ghét con người ấy đến như vậy. Giọt nước tràn ly. Mình đã quá mệt mỏi, chán nản  khi phải chịu đựng cảnh chồng ăn chơi, lại còn gia trưởng. Lời ngon, tiếng ngọt đã nói. Phận làm vợ công dung ngôn hạnh mình cũng đã tròn. Thế thì đừng có trách Thắm đây  trả thù. Gây gỗ, ha hét ư? Quá bình thường. Ly dị ư? Hèn lắm. Mình phải cho con người ấy hưởng thụ sự trả thù cay nghiệt nhất mà vẫn vui vẻ sống bên mình. Hãy chờ đấy, Trực!

* Ngày…..tháng….năm

Hôm nay, toilet dơ quá.  Nhớ lại cái tát hôm nọ, mình quơ tay lấy cái bàn chải đánh răng của người ấy chà lấy chà để vào bồn cầu. Thật hả dạ trong lòng! Tâm trạng tự nhiên vui vẻ hẳn.

* Ngày….tháng….năm

Toilet lại dơ. Mừng quá đi….

* Ngày….tháng….năm

Con nhỏ ấy gọi điện thoại thách thức  trong khi mình đang nấu cơm. Vô liêm sĩ  không ai bằng! Cơn thịnh nộ nỗi lên. Mình đã nhổ nước miếng vào tô canh gà ác tiềm thuốc bắc mà mình chuẩn bị riêng cho Trực. Đàn ông mà như thế thì chỉ đáng ăn những thứ như thế mà thôi. Mát cả ruột.

* Ngày….tháng….năm

Đây không phải lần đầu tiên, Trực lừa dối mình. Mình biết tất cả, đau đớn như xé nát tâm can. Mình đã dằn lòng, vẫn chiều chuộng. Hi vọng người ấy sẽ quay về với mái ấm gia đình. Nhưng người ấy lại thách thức nỗi hận thù trong con người mình. Hãy đợi đấy, Trực!

* Ngày ….tháng….năm

Chủ nhật tuyệt vời. Bầu trời thật là đẹp. Mình đã điều tra ra Trực và con nhỏ đó sẽ đến thung lũng tình yêu hú hí. Con cái đã lớn thế mà không biết nhục. Đã vậy thì mình cho nhục luôn. Mình đã cố sắp xếp cho 2 đứa con thấy được cảnh ba nó đang tò tí với bồ nhí. Chúng đã lớn nên cần biết những gì phải biết.  Mình thì vẫn tỏ ra không biết gì, vẫn yêu thương, chiều chuộng chồng hết mực. Nhưng mình rất hả dạ khi thấy vẻ cáu gắt, giận dữ thậm chí cả khinh thường khi Na và Nu nhìn ba chúng. Còn con người ấy thì sượng sùng, mất mặt với con cái. Trực à! Đừng tưởng gây ra tội lỗi rồi có thể phủi tay. Tôi đau một thì anh phải đau mười.

………..

Đọc tới đó Huy đã thấy nóng rang cả người bất chấp cái lạnh về đêm của Đà Lạt. Không ngờ bà Thắm trông dịu dàng, phúc hậu thế mà tuyệt chiêu còn lợi hại hơn cả công phu của vợ anh. Đúng là phụ nữ không thể làm mích lòng được. Tự nhiên anh thấy nhớ vợ mình. Anh nhớ những lúc vợ anh càu nhàu, gào thét; nhớ  cước song phi làm anh bầm dập. Cô ấy chưa bao giờ cố giả vờ làm bất kỳ điều gì. Anh yêu cô ấy là vì thế: tự nhiên, đơn giản, thẳng thắn và tốt bụng. Anh sẽ không đặt tên cho cuốn tiểu thuyết là ‘Đổi vợ’. Vợ nhà vẫn hơn vợ người. Nhất định là như thế. Và  từ đây về sau chắc chắn ngoài cây bút luôn song hành cùng anh thì sẽ có thêm cái  bàn chải đánh răng.

Happy Egg

 

 

 

 

 

 

Phá lấu tình bạn

Xưa nay, quận 4 nổi tiếng với món phá lấu bò trứ danh. Thật lạ kỳ,cái thứ mà người nước ngoài họ bỏ đi vì sợ dơ, sợ lây bệnh thì người Việt Nam lại rất khoái khẩu. Hàng quán mọc lên như nấm mà vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu cho các bạn trẻ, học sinh, sinh viên. Miếng lòng dai dai sựt sựt ăn với  nước chấm chua chua, ngọt ngọt, hơi cay cay sướng vô cùng. Nước phá lấu cứ beo béo, thơm lừng mùi bò đặc trưng, chấm với bánh mì thật là hết ý.  Khách quan mà nói,  họ nấu đều ngon, hấp dẫn và rất hợp khẩu vị. Song,  không bao giờ ‘đặc biệt’ bằng  nồi phá lấu nho nhỏ, bình dân trước trường cấp II Quang Trung của tôi.

Có lẽ đặc biệt không chỉ vì hương vị mà đặc biệt bởi một tình bạn đẹp đã ra ươm mầm từ đây. Thuở ấy, bọn tôi học lớp 6.  Trong 4 đứa thì hết 3 đứa là học giỏi nhất lớp nhưng lại ít nói chuyện với nhau. Trông cái mặt tụi nó cứ chảnh chảnh và ra vẻ thế nào ấy. Tôi thì chúa ghét mấy đứa nào có cái tính đó nên chỉ toàn là chơi với mấy đứa cùng học chung hồi học cấp I. Mỗi khi tan trường, tôi thường có thói quen ngồi lê trước trường ăn vài chén phá lấu rồi mới về. Hôm nọ, đang ngồi ăn say sưa, tự nhiên nghe thấy mấy giọng nói quen quen

-          Cô ơi!  bán cho con chén phá lấu. Chỉ lấy cái này, cái này và cái này thôi nha cô.

Ngẩng đầu lên, thấy con Tường Vy, Tú Anh, Đông Phương đang ngồi chồm hổm nhìn vào nồi phá lấu nghi ngút khói mắt sáng rỡ. Chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên con Vy xoay sang nhìn vào chén phá lấu của tôi  cười. Tưởng nó cười vả lả, ai ngờ nó chỉ vào chén của tôi rồi hỏi:

-          Cái màu đen này ăn ngon không vậy bạn?

Như bắt trúng chủ đề, tôi nhanh nhảu trả lời:

-          Cái này ăn béo béo ngon lắm.  Ăn thử đi

2 đứa kia được nước cũng xúm xít vào nói chuyện. Thế là bọn tôi kết thân từ đấy. Cứ hễ tan trường là 4 đứa túm tụm xung quanh bà bán phá lấu. Lúc đầu còn ngại ngại, đứa không ăn cái này, đứa không ăn cái kia. Sau thì cái gì cũng ăn tuốt tuồn tuột. Lá mía, tổ ong, thịt, gan, phèo, lá sách, khăn lông…chơi láng hết. Vừa ăn vừa cười rôm rả kể chuyện trong lớp. Xong rồi lại lết qua chị bán nước sâm, mỗi đứa quốc thêm 1 ly nữa. Chu choa ơi, nó đã thôi là đã.

Tình bạn nhờ thế càng phát triển. Đi đâu, làm gì cũng đều đi chung. Từ nhảy dây, chọi tù binh, chơi keo, thẩy đá, đóng cải lương, thi đố vui, chơi caro, học thêm, chơi patin cho đến cả việc tạo bộ chữ viết riêng, tạo mật lệnh riêng, tạo thẻ bài riêng cho nhóm, đặt tên riêng cho mỗi đứa theo kiểu kiếm hiệp…Ngày đó con đường  tắt tới trường còn lắm kênh rạch chằng chịt. Mỗi khi tan trường, cả bọn cứ thong thả đạp xe tàn tàn trên con đường đất đỏ đá lỏm chỏm. Hai bên cây mọc xanh um, tán cây nhoài mình che mát cả con đường. Thỉnh thoảng bọn tôi dừng lại bẻ mấy trái me keo ăn khoái chí, lúc thì nhìn mấy cây ô môi mà tiếc rẻ vì không trèo cao được. Tình bạn tuổi thơ  sao mà hồn nhiên, vui tươi đến lạ!

Khoảng thời gian học lớp 6, lớp 7 là 2 năm nhiều kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời học sinh của tôi. Sau đó, mỗi đứa chuyển đến trường học khác nhau, lịch học dày đặc nên càng ngày càng mất liên lạc dần. Tôi đã không nhận ra mình đã mất đi thứ gì quan trọng cho đến khi quay đầu nhìn lại. Lần cuối cùng tôi nhận được tin về một người bạn mà tôi quý nhất trong nhóm là tin cô ấy qua đời vì tai nạn giao thông ở cái tuổi 20 đẹp nhất cuộc đời. Cô gái với 2 bím tóc dài thả 2 bên, thân hình tròn trịa mũm mĩm, má lúm đồng tiền xinh xinh, ăn nói duyên dáng, giọng nói truyền cảm, năng động, văn chương tài hoa nhất nhóm và chỉ sinh sau tôi đúng 1 ngày  vẫn sống mãi trong ký ức của tôi. Phá lấu tình bạn nhờ cô ấy mà đẹp, mà lưu luyến.

 

Mousse Moter Callot

Một trong những loại bánh mà tôi thấy làm khá tốn kém đạn dược là bánh Mousse. Bánh có nhiều lớp nên phải làm nhiều nguyên vật liệu hơn và công cán cũng nhiều hơn. Đã vậy toàn sử sụng  Creamcheese với whipping cream. Bởi thế hỏi sao ra ngoài tiệm bánh mua 1 cái bánh Mousse nhỏ xíu xìu xiu mà đã mất 40 -50 chục ngàn. Thiên hạ thì bảo mắc quá nhưng tôi thấy rất hợp lý. Để ra lò được 1 cái bánh Mousse chất lượng thì giá phải ở tầm đó mới dám ăn.

Cái đặc điểm thứ hai nữa của bánh Mousse là chỉ dành cho những người thích ăn theo kiểu ăn hương ăn hoa, phù hợp với  tuýp  người  nho nhã,  lịch thiệp,  từ tốn. Ai mà thuộc dạng thích ăn nhiều, phàm ăn, tính tình hấp tấp, bộp chộp, nóng vội  thì đừng nên ăn bánh Mousse. Độ ngon của bánh Mousse được  tính theo số lượng muỗng. Muỗng càng ít thì càng cảm nhận vị ngon càng nhiều. Ăn phải chậm rãi, nhâm nhi, múc từng muỗng nhỏ để thưởng thức được sự tinh tuý, cái hồn của bánh Mousse.

Mousse là thế. Song, Mousse Moter Callot có vẻ không chấp nhận được bản chất của mình. Anh ta đã tự làm mới mình khi kết hợp với Passion Jelly hương chanh dây, vừa thơm vừa thanh cả mùi lẫn vị. Moter Callot biết bản chất anh là vị béo ngọt lan toả trên đầu lưỡi nên cần thêm một chút vị chua để cân bằng được vị giác. Màu vàng vương giả càng giúp anh khẳng định đẳng cấp sang trọng, hấp dẫn của mình. Khá khen cho anh Mousse Moter Callot. Anh đã quyến rũ được tôi.

NGUYÊN LIỆU:

+ Bánh bông lan: bột mì 120g, lòng trắng 180g, đường cát 90g, tartar 5g, lòng đỏ 160g, đường cát 50g, sữa 50g, dầu ăn 45g

+ Mousse

-          Creamcheese 500g, whipping cream 225g, lòng trắng 100g, đường cát 200g

-          Whippingcream 200g, gelatine 20g

+ Passion Jelly: chanh dây 450g, nước đường 250g, gelatine 50g

CÁCH LÀM:

+ Bánh bông lan

-          Bột mì+ bột nổi -> rây mịn

-          Lòng trắng + đường 90g+ bột tartar -> đánh bông mịn. Nếu không có bột tartar có thể thay thế bằng 1 ít nước cốt chanh

-          Lòng đỏ + đường 50g -> đánh bông đặc

-          Trộn lòng trắng + lòng đỏ lại với nhau. Sau đó cho hỗn hợp bột vào xới nhẹ tay. Tiếp tục đổ sữa vào từ từ. Cuối cùng cho dầu ăn vào (dầu ăn phải trộn trước với 1 ít hỗn hợp trứng ở ngoài) + 1 ít vỏ chanh

-          Đổ hỗn hợp vào khuôn đã lót giấy nướng t0 1500C, TG 10-15 phút

+ Mousse

-          Lòng trắng + đường -> chưng cách thuỷ-> bỏ vào máy đánh bông lên (muốn lòng trắng được trắng hơn, ta vắt vào 1 lát nước cốt chanh) (hh1)

-          Creamcheese đánh đặc sệt lại-> sau đó cho whipping cream 225g vào đánh đều (hh2)

-          Gelatine cho 1 ít nước vào hoà tan -> chưng cách tuỷ tan chảy ( Nếu là lá gelatin thì phải ngâm trong nước đá cho mềm rồi mới chưng cách thuỷ) (hh3)

-          Whipping cream 200g đánh bông đặc (không được đánh quá lâu vì hỗn hợp sẽ bị vữa) (hh4)

-          Trộn theo thứ tự  hh1+ hh2+hh3+hh4 lại với nhau -> để vào tủ lạnh 15-30 phút

+ Passion Jelly

-          Chanh dây + nước đường -> nấu hơn ấm->  trộn với geletine đã chưng cách thuỷ-> khuấy đều-> vớt bọt-> để tủ lạnh 15-30 phút

+ Tao hình bánh

-          Khuôn bánh dùng khuôn không đáy hình dạng tuỳ thích

-          Lớp bánh bông lan( thấm rượu Cointreau) -> lớp Mousse-> lớp bánh (thấm rượu Cointreau) -> lớp Mousse -> bỏ tủ lạnh 30 phút -> đổ lớp chanh dây vào -> trang trí chocolate

 

 

 

 

 

Vua Hùng báo mộng

Tương truyền rằng  đền thờ vua Hùng tại công viên Tao Đàn rất linh thiêng. Có nhiều người tới đó cầu nguyện và được trúng số độc đắc. Nghe vậy tôi cũng tới đấy thành tâm vái lạy với hi vọng một điều gì đấy kỳ diệu sẽ xảy ra nhưng chờ đợi mỏi cả cổ, run cả chân mà vẫn không thấy điều gì tốt đẹp đến cả. Tức mình tôi cứ lảm nhảm mắng vốn mấy ông vua này suốt ngày.

-  Con chỉ cầu có  một điều ước đơn giản là ‘trúng số’ thôi, mà mấy  ông thật tàn nhẫn và  ích kỷ quá đi. Tại sao  không cho con trúng chứ? Tại sao? Tại sao?…. Từ đây về sau, chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa. Không có con cháu, tôi thần gì cả. Đừng có hồng mà con giỗ tổ Hùng Vương gì hết nhá.

Hôm bữa, không biết sao tự nhiên nằm mơ thấy mấy ổng hiện về. Trong mơ tôi cũng gào thét điên loạn, chửi rủa loạn xị. Ông không nói gì. Trông ông ăn mặc thật sexy, đứng đấy, chăm chú  lắng nghe,  gương mặt nghiêm nghị, oai hùng, đầy khí chất của một người vua, rồi ông vuốt râu. Thấy thế, bực mình tôi chửi tiếp. Ông cũng không nói gì, vẫn điệu bộ từ tốn, khoan thai, ánh mắt nhân hậu nhìn tôi. Tôi thấy lạ lạ, ngừng la hét và bặm trợn nhìn lại ông. Hai ông cháu nhìn nhau mà trào máu họng. Ông cũng không nói gì.

Tôi nghĩ trong bụng

-  Quái, vua Hùng ngày xưa khinh người ghê ta. Chửi như thế mà cũng không thèm nói một câu.

Ông vẫn không nói gì, tự nhiên cười, rồi bỏ đi. Đang chưng hững vì thái độ lãnh cảm của vua chúa, thì tôi liếc thấy một tấm giấy rơi rớt nơi ông đứng.  Trong giấy chỉ ghi vỏn vẹn mỗi một câu đơn giản mà làm tôi bừng tỉnh, mặt trời chân lý chói qua tim.

-  ‘Làm ơn, đi mua vé số dùm ta đi con.’

 

Khác biệt mà vẫn chết – Confetti Peanut Butter Cookies

Gần như lúc nào tôi cũng bị ám ảnh  bởi cụm từ ‘Khác biệt hay là chết’ sau khi đọc quyển sách này của Jack Trout. Cả quyển sách nói về sự khác biệt. Đơn giản chỉ có thế.  Khác biệt đem lại sự nổi tiếng và thành công.

Cởi truồng khoe thân chạy vòng vòng ngoài đường có là sự khác biệt?  Nghe tào lao vậy mà cũng có người thành danh nhờ những chiêu trò như vậy. “Khác biệt à! chuyện nhỏ như con thỏ” có khối người nghĩ như thế.  Rồi cũng có vài người  may mắn sáng chói nhưng lại có cả khối người tán gia bại sản. Theo lý luận thì có nhiều cách, nhiều phương pháp đem lại sự khác biệt: là đầu tiên, sở hữu một thuộc tính, tính dẫn đầu, kế thừa hay sản phẩm đặc biệt, được ưa chuộng, thậm chí là nóng bỏng…Rất  logic, rất thực tế  và có vẻ là rất hiệu quả đối với một số sản phẩm và một số công ty. Những minh chứng sống hết sức thuyết phục về những khác biệt tạo nên thành công vang dội như  Pepsi,  Gillette, tạp chí Times…

Không ai phủ nhận tầm quan trọng của sự khác biệt. Nhưng con đường từ ý tưởng khác biệt mà giả sử coi như là khả thi nhất dẫn đến con đường thành công thì hoàn toàn nằm trên 2 thái cực khác nhau.  Đã tìm ra ý tưởng khác biệt hoá  dựa trên tình huống thực tế của thị trường rồi  thì phải có năng lực, nguồn lực thâm hậu để chứng tỏ, để quảng bá nó, để đủ lực bôi trơn bánh xe tiếp thị. Mà đã đủ lực bôi trơn rồi thì cũng chưa chắc thành công. Ở Việt Nam, đứng dưới góc độ người tiêu dùng,  một trong những thương hiệu làm marketing cực tốt khiến tôi phải chú ý đó là Beeline. Bộ nhận diện thương hiệu rất ấn tượng không lẫn vào đâu được, rất cool và dễ gây thiện cảm cho người tiêu dùng. Beeline cũng từng gây sốc một thời với gói cước Big Zero và Tỷ Phú. Thế nhưng sau một thời gian hoạt động họ đã phải lặng lẽ rời thị trường Việt Nam. Nguyên nhân chủ yếu là không thể cạnh tranh nổi với 3 ông lớn nhà ta MobiFone, VinaPhone và Viettel. Doanh thu trên mỗi thuê bao quá thấp, thị trường di động thì bão hoà. Thật đáng tiếc! Cái này gọi là bỏ tiền tỷ mà thu về bạc cắc.

Khó quá! Tôi cũng đã vò đầu bứt tóc cả một thời gian dài nhưng vẫn chưa  nghĩ ra được ý tưởng khác biệt và đủ nội lực thâm hậu dẫn đến thành công.  Sáng tạo có phải là một ý tưởng khác biệt? Thực tế cho thấy vấn đề này cũng còn mang tính may rủi hên xui. Chẳng hạn như tôi rất thích ăn bánh Cookies bơ và cũng thích ăn bơ đậu phộng. Khi thấy công thức bánh Cookies bơ kết hợp với bơ đậu phộng gọi là bánh Confetti Peanut Butter Cookies, tôi rất mừng.  Bụng bảo dạ ai mà sáng tạo quá có thể nghĩ ra loại bánh Cookies tuyệt vời như thế này? Thế mà khi ăn bánh này xong, tôi té ngửa ra rằng sáng tạo đôi khi gần gần ranh giới với ‘ tối tạo’.

Còn nó gần tới mức nào thì mời bạn hãy thử nghiệm. Có thể trong nay mai một tác phẩm mới của Happy Egg  sẽ xuất bản với tựa đề ‘Khác biệt mà vẫn chết’.

+ Nguyên liệu

Bơ đậu phộng 125g, đường xay 125g, đường nâu 125g, bơ phe 100g, trứng 1 quả, bột mì 375g, baking soda 4g, muối ¼ mcf, chocolate kẹo mini  175g

+ Thực hiện

-          Bột mì+ baking soda -> rây mịn

-          Bơ phe + đường xay + đường nâu + muối -> đánh bông mịn. Cho trứng gà vào trộn đều-> cho bơ đậu phộng vào-> cuối cùng cho hỗn hợp bột vào đánh máy đều. Cho kẹo vào trồi trộn đều bằng tay

-          Cân bột mỗi viên 15g, se tròn, ấn dẹp, dùng nĩa ấn răng cưa trên mặt

-          Nướng t0 1600C , TG 20 phút, 2 lửa

Powered by WordPress | Designed by: Best SUV | Thanks to Toyota SUV, Ford SUV and Best Truck