Lớp học Yoga dao động từ 10-15 người tuỳ bữa. Ngày đầu vào học tôi cảm thấy lớp học thật tẻ nhạt. Không khí khá yên tĩnh vì toàn là các chị, các cô U40, U50, được một vài bạn U20, U30. Khi mới tập, chân tay tôi còn cứng nên bị chuột rút do quá cố sức, nhiều lúc nằm ngay đơ ra lặng người đi một hồi lâu vì đau. Nhìn sang mấy chị sao mà khâm phục, gương mặt hồng hào đầy sức sống, lớn tuổi mà vẫn dẻo dai. Người nào cũng từ tốn thực hiện các động tác thật nhẹ nhàng, đều đặn.Từ ngày thứ hai đi học trở về sau này, tôi thường đi sớm hơn để có thời gian làm dẻo người trước khi tập. Cũng những gương mặt bình thản ấy nhưng lớp học đã không còn yên tĩnh như tôi đã nghĩ.
Không rõ ai bắt đầu câu chuyện trước vì lúc đầu tôi không để ý lắng nghe và một phần cũng do ngồi cuối lớp. Song tiếng nói thì càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to không những một người mà rất nhiều người tham gia. Nó đánh thức trí tò mò trong tôi. Và cứ thế mỗi ngày là những câu chuyện đời tư rất thực, rất đời người được chia sẻ
Câu chuyện 1:
- Em nói cho chị nghe hôn nhân như là một cái toilet. Người bên trong thì muốn đi ra còn người bên ngoài thì muốn chạy vào. Thằng chồng em nó khốn nạn lắm. Nó coi nó như là vua. Con chó mà nó bắt em phải nói là con mèo thì làm sao em nói được chị. Ai mà kiếp trước làm chuyện ác lắm thì kiếp này mới bị bắt làm người phụ nữ Việt Nam. Lúc em li dị, nó tưởng em sẽ chần chờ đòi tài sản này nọ. Gặp đứa khác thì yếu bóng vía, còn em thì không. Em ký cái rẹt. Tưởng tao cần mày lắm chắc. Mà đàn ông nó coi nó có cái quyền trịch thượng với phụ nữ là cũng do những người mẹ, những người phụ nữ như chúng ta. Người nào cũng thích sinh con trai, rồi yêu thương, chiều chuộng nó làm cho nó hư từ nhỏ.
- …….
Câu chuyện 2:
- Chị phải nuôi chồng bệnh nằm liệt giường. Tranh thủ tập thể dục rồi về còn phải lau mình lau mẩy, rồi cho ổng ăn nữa
- …..
Câu chuyện 3:
- Còn chị thì may mắn hơn em. Ông xã chị rất thương vợ, thương con. Lo cho vợ cho con từ A-Z, không một lời nào chê trách. Nhưng ổng lại qua đời rồi, ngày nào chị cũng buồn nhớ đến ổng. Chị quen ổng có 3 tháng thì cưới chứ nhiêu. Còn người chị quen 5 năm thì không cưới được. Chắc là duyên phận. Mấy đứa nhỏ nhỏ trong lớp này thì rút kinh nghiệm đi. Quen thì cưới liền, để lâu quá thì không có cưới được đâu.
- …..
Câu chuyện 4:
- Năm 40 tuổi chị phát hiện ra u nang. Lúc đó đi chữa trị thì thấy hết rồi. Nhưng tới năm 50 tuổi lại phát hiện ra khối u nữa
- …..
Câu chuyện 5:
- Mấy thằng đàn ông bây giờ nó dơ mà còn không biết nhục nữa chứ. Có cặp bồ cặp gái gú thì đi xa xa cho khuất tầm mắt mà làm. Đằng này thằng chồng chị nó cặp ngay con nhỏ ở đầu hẻm nhà chị. Ai đi ra đi vào cũng đều nhìn thấy. Còn mấy con nhỏ trẻ trẻ đó toàn là dân tỉnh dạt lên. Cái thứ xa xứ đâu dám làm bậy ở xứ nó. Chạy lên xứ này làm bậy nên đâu có sợ nhục là gì.
- ……
Câu chuyện 6:
- Hôm qua nhà chị bị 2 thằng xông vào nhà đánh lộn rồi đâm nhau. May quá hình như tụi nó say thuốc, thằng nào cũng lờ đờ nên đâm không trúng vào chỗ hiểm. Máu vương vãi khắp sàn nhà làm sợ muốn chết. Không biết tụi nó có bị sida không nữa
- ….
Câu chuyện 7:
- Em đau lưng quá không chịu nổi. Đau ngay từ thắt lưng trở xuống. Nên mấy cái động tác khom lưng xuống em khom không có thẳng lưng được
- ….
******
Thế đấy, nơi ta tưởng bình yên chưa chắc là nơi yên bình. Có lẽ không nơi đâu có sự bình yên ngoại trừ ta phải tự đấu tranh tìm thấy sự bình yên trong chính tư tưởng và tâm hồn mình. Tôi một phần đã hiểu vì sao gương mặt các chị luôn bình thản. Bình thản không nghĩa là cuộc sống của họ bình yên, không biến cố nhưng bình thản để chấp nhận thực tế và đấu tranh.